Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2014

[Tiểu thuyết] Sợi dây vô hình - Chương 1

CHƯƠNG 1: DỨT BỎ  QUÁ KHỨ

Tháng năm.
Cuối cùng mùa hè thực sự đã đến, mang về cái nóng oi nồng, chói rực kèm theo những tia nắng vàng ươm rạng rỡ. Năm rưỡi sáng, trời trong xanh không một gợn mây, tiếng ve kêu râm ran hòa vào đám lá xanh xào xạc bên ven đường. 

Mùa hè, ôi tuyệt quá!
Vậy là năm thứ nhất đại học của tôi chính thức kết thúc tại đây. 
Nhẹ nhàng gói ghém hành lý vào ba lô, tôi lên đường về quê từ sáng sớm. Tối nay, lớp cấp 3 sắp xếp một cuộc hẹn cafe họp mặt, nghe nói tất cả sẽ có mặt đông đủ. Điều này khiến tôi cảm thấy rạo rực háo hức. Tôi thực sự mong chờ nó, mong chờ từng phút từng giây, mong chờ trong hi vọng mà chẳng vì lý do cụ thể nào.
----
Vừa bước chân vào cửa nhà, tôi vội chạy vụt đến ôm chầm lấy mẹ. Một năm vừa qua, gia đình tôi có quá nhiều biến động. Trong đó, người bị ảnh hưởng sâu sắc nhất có lẽ chính là tôi. Chỉ có bố mẹ chứng kiến rồi hiểu tất cả. Chỉ có bố mẹ luôn ở cạnh và chịu đựng cùng tôi.
Bữa cơm tối, mẹ bày biện như mở tiệc. Nào cá, nào tôm, cua ghẹ, bề bề luộc, mực xào và cả canh riêu hà nữa. Chẳng mấy khi gia đình tôi ăn hải sải đắt tiền như thế. Phần vì bố vừa được thăng chức, phần vì hơn hai tháng tôi chưa về do bận thi cử, nên mẹ muốn chiêu đãi một bữa ra trò. Mới bưng bát cơm đầy ụ lên tay, bố đã liên tục gắp đồ nhét đầy vào cho tôi.
- Ăn nhiều đi con. Dạo này bố thấy con gầy quá.
- Bố lại vậy rồi. Con vẫn thế mà. Bố cũng ăn nhiều nhé.
Mẹ khẽ mỉm cười nhìn hai bố con.
- Kể chuyện đi học cho mẹ nghe xem nào. Dạo này có gì vui không?

Tôi nói liên hồi cả tiếng đồng hồ. Nào là lớp con có bạn nữ này nhà giàu lắm, chất vàng đầy người đi học. Rồi bạn nam kia đẹp trai lãng tử dã man, nhưng tính tình kênh kiệu vênh váo chẳng ai ưa. Bạn A hiền, bạn B đanh đá, bạn C học giỏi, bạn D mải chơi...vân vân và vân vân...
Hết chủ đề bạn cùng lớp lại sang học hành. Tôi say sưa nói hết cả phần bố mẹ vì cảm giác dồn nén lâu ngày không được tâm sự với ai. Chẳng biết hai người có hiểu gì không nhưng tôi cứ tuôn ra cho nhẹ lòng. Bữa cơm vì thế mà hơn hai tiếng mới kết thúc, cả nhà có dịp lai rai hàn huyên với nhau nhiều hơn.
Tôi xuống bếp dọn dẹp cùng mẹ, muốn tiếp tục kể lể than vãn những khó khăn giày vò trong tâm trí. Nhưng thôi, phải tập kìm giữ, tôi không nên bắt mẹ phải buồn theo mình. Mà có thể tối nay, mọi phiền muộn sẽ được hóa giải.
Xong xuôi, tôi đi tắm rồi sửa soạn cho buổi cafe. Chọn một bộ quần áo đẹp nhất, tôi tự hào vì nhìn thấy hình ảnh lung linh của mình trong gương. Vân à, mày xinh lên nhiều ấy chứ. Mấy tháng rồi không gặp lớp cấp ba, tôi muốn mình phải thật hoàn hảo trong mắt chúng nó. Và còn trong mắt một ai đó nữa...
8h05'. Tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc reo vang. Chà, "chàng tài xế" đã đến rồi. Tôi thò mặt ra cửa sổ :
- Xong ngay đây. Đợi tao tý.
- Uh. Nhanh lên, muộn đến nơi rồi đấy!
Chạy vội xuống cầu thang, tôi vẫy tay chào bố mẹ rồi nhảy thẳng lên xe Minh - thằng bạn chí cốt lâu ngày mới hội ngộ.
- Chào bác chúng cháu đi đây. - Thằng nhóc nói to. Ngay sau đó lại thì thầm :
"Èo ơi ăn diện thế bà. Tôi biết tại sao rồi nhé."
Tôi véo nó một cái :
- Nhiều chuyện. Đi thôi.
Minh rồ ga phóng thẳng trên con đường rộng thênh thang tràn ngập ánh đèn lấp lánh. Tôi khẽ nhắm nghiền hàng mi, cảm nhận từng cơn gió nhẹ thổi phả vào đôi má đang ửng hồng. Tuyệt quá, lâu lắm rồi mới có đươc cảm giác thoải mái và trong lành như thế này. Hà Nội ngột ngạt, nóng nực lại bụi mù, điều đó thực sự khiến tôi stress.
Thật khác xa với thành phố nơi tôi: đẹp, thơ mộng và hiện đại. Bất chợt chỉ trong vài tích tắc, dòng ký ức ùa về nức nở xuyên qua trí óc. Nơi đây, có quá nhiều kỉ niệm đẹp về một người...



----
Tôi cùng thằng bạn leo lên tầng hai của quán cafe. Ở đây bày biện, trang trí mọi thứ rất trẻ trung, dễ thương và đậm chất teen. Sàn gỗ, bàn nhật, gối ôm cùng la liệt hoa cỏ, thú nhồi bông đủ màu sắc. Tường nhà phủ lớp sơn màu xanh lá nhạt xen kẽ vô số tranh hình ngộ nghĩnh. Xung quanh là các em học sinh, ngày thứ 7 rủ nhau ngồi uống trà sữa, ăn khoai tây chiên, tán phét đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Còn chúng tôi, giờ đã "già nua", ngồi gọn trong một góc, tâm sự nhỏ nhẹ và thả hồn theo bản nhạc dịu dàng, sâu lắng đang bao trùm căn gác này.
- Muộn 15' nhé hai ông bà. Định cho mọi người mọc rêu hay sao hả?
- Sorry chúng mày. Cái thằng dở hơi tận 8h hơn mới đến đón tao.
- Chứ không phải bà Lan này cũng make up bắt tôi chờ những một phút đấy sao? Có thấy gọi điện giục tôi đâu?
- Hẳn là một phút ??? 
- Nhanh lên hai cái con người kia !! Ngồi xuống gọi đồ uống đê !! Ở đấy mà cãi nhau.
Tôi nở nụ cười thật tươi, đánh mắt nhìn các bạn xung quanh. Ái chà, lũ con gái cũng xinh ra nhiều, chả riêng gì mình. Đứa nào đứa nấy ăn mặc nữ tính còn phấn son nhẹ nhàng trông người lớn hẳn, không giản dị xuề xòa như ngày xưa. Bọn con trai chẳng khác là mấy, nhưng cũng có thằng men lỳ khôi ngô ra. Theo báo cáo và khảo sát qua facebook, 70% con trai lớp tôi lên đại học đã kiếm được "nửa kia" của mình. 30% còn lại chắc vẫn "nặng tình" với game LOL hay Playstation không dứt ra được.
- Còn thiếu ai không?
Điều tôi thắc mắc cuối cùng cũng có đứa cất tiếng lên hỏi. Tôi ngồi im chờ đợi câu trả lời từ phía bọn chủ trì.
- À hết rồi. Hôm nay chỉ có từng này người thôi.
- Thế thằng Hiếu đâu?
- Hè này chắc nó không về được. Trường nó bận thực tập gì gì đấy.
Cái gì đó le lói trong lòng tôi bỗng dưng tắt lịm. Chán quá, thực sự là rất chán nản, bỗng dưng tôi không còn hứng thú ngồi ở đây nữa. Muốn cố tỏ ra bình thản không quan tâm đến vấn đề này, nhưng sao thật khó.
- Sao mặt buồn xo đi thế nàng? - Dung vỗ vai tôi.
- Đâu? Buồn cái gì? Điên à?
Hình như câu nói nóng nảy vừa rồi càng khiến cho chúng nó biết rõ là tôi đang thất vọng. 
Giật mình. Tôi thấy mình thật ích kỷ. Đến đây chỉ để gặp một người, chứ có mặn mà gì vs bạn bè cũ đâu. 
Cảm thấy có lỗi, tôi lại cố gắng cười cười nói nói, chuyển chủ đề thật nhanh để các bạn đỡ mất hứng. Nhưng cái tâm trạng chán chường, nhạt nhẽo cứ đeo đẳng suốt buổi họp lớp khiến bản thân tôi mệt mỏi vô cùng.
Tôi đang nghĩ đến cậu ấy. Tôi muốn gặp cậu ấy. Tôi nhớ cậu ấy. Nhớ rất nhiều. Hiếu ơi, sao cậu không về?
---------
Tôi với Hiếu đã từng hẹn hò với nhau hơn hai năm rưỡi, từ lúc còn mài đũng quần trên ghế nhà trường cấp ba. 

Hiếu là một anh chàng đẹp trai, vui tính, nổi bật. Còn tôi, nếu tự đánh giá nhan sắc thì chỉ ở mức trung bình khá, có hơi chút trầm tính.
Lý do vì sao hai đứa yêu nhau, đến giờ tôi vẫn còn mơ hồ lắm.
Tôi yêu Hiếu vì vẻ ngoài bảnh bao? Không, không chỉ là như thế.
Cậu ấy có một tâm hồn đẹp, một trái tim đa cảm. 
Cậu ấy hài hước, sôi động và luôn nổi bật. 
Cậu ấy, ánh nhìn ấm áp, tinh anh, trái tim cháy rực mơ ước, hoài bão tuổi trẻ. 
Còn nữa, còn nữa, còn nhiều hơn nữa không thể kể xiết. Chỉ biết rằng, tôi yêu Hiếu nhiều lắm, yêu tất cả những gì thuộc về cậu ấy - mối tình đầu của tôi.
Và Hiếu cũng rất yêu tôi, quan tâm đến tôi từng tý một. Thông thường, không một ai có thể hiểu trong đầu cậu ta đang nghĩ gì. Nhưng tôi đã nhìn thấu được tình cảm mãnh liệt mà Hiếu dành cho tôi qua từng lời nói, cử chỉ, qua đôi mắt nâu đen trìu mến đầy tâm sự. Tôi, chính là mối tình đầu của Hiếu.
Chúng tôi chính thức hẹn hò vào ngày giáng sinh năm học lớp 10, trong cái đêm lạnh giá đầy bông tuyết trắng muốt, nở tan từ tâm hồn của hai đứa trẻ vừa mới biết đến sự rung động đầu đời. 
Hiếu là người mở lời nói yêu tôi trước. 

"Tớ thích cậu và biết rằng cậu cũng thích tớ. Làm bạn gái tớ nhé."
Câu nói đầy tự tin của Hiếu khiến tôi gật đầu không một chút đắn đo. Tình yêu tuổi học trò, dễ thương và trong sáng làm sao!

Trong suốt 2 năm rưỡi bên nhau, Hiếu chở tôi trên chiếc xe đạp qua mọi ngóc ngách Hạ Long. Nụ cười trong trẻo tỏa nắng ấy, cứ ngỡ rằng đã lãng quên từ lâu. Thậm chí thời gian gần đây, tôi còn không nhớ khuôn mặt Hiếu trông như thế nào. Vậy mà ngay lúc này, nhìn từng dãy phố, hàng cây, ngọn cỏ, nơi nào cũng hiện lên hình ảnh của Hiếu. Tôi ôm mặt khóc nức nở.
“Chúng ta kết thúc thật rồi sao?
Tớ phải từ bỏ tất cả thật sao?”
- Cứ tuôn hết ra cho nhẹ lòng mày ạ. Tao hiểu tâm trạng của mày hiện giờ.
Minh an ủi. Tôi đã kìm nén cảm xúc suốt ba tiếng đồng hồ vừa qua. À không, không chỉ là ba tiếng, suốt cả năm dài đằng đẵng mới đúng, Và giờ nó ào ạt vỡ bung không thể nào kiểm soát.  Thật tệ nếu ai biết được bộ dạng thảm thương của mình bây giờ. Kể cả Minh, dù là bạn thân hơn 10 năm, nhưng tôi chưa một lần khóc trước mặt nó. Chỉ lặng lẽ, ngồi sau xe và nấc lên nghẹn ngào như thế này thôi.
- Tựa vào lưng tao đi. Cho mày chùi mũi thoải mái đấy con dở hơi.
- Uhm…
Ngổn ngang suy tư, mọi thứ hỗn độn như tơ vò trong trí óc.
“Đau khổ quá. Ngày xưa, mỗi lần nghĩ đến cậu, tớ đều cảm thấy bình yên, hạnh phúc. Tớ còn từng mong sẽ ở bên cậu cả cuộc đời. Thế mà tự bao giờ, việc yêu cậu lại khiến tớ xót xa nhức nhối trong lòng như thế này.”
Trực trào bứt rứt, hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi. Dai dẳng và bế tắc. Tệ quá, cứ kéo dài tình trạng này, thì bao giờ tâm hồn tôi mới tự do? Phải thoát ra cái vòng luẩn quẩn đáng ghét đó bằng một cách nhanh nhất có thể.
Vân à, mày phải chấp nhận sự thật.
Mày và Hiếu không thể nào quay lại.
Đối mặt đi thôi.
Từ bỏ đi thôi…
“Nốt hôm nay nhé, nốt một ngày Vân rơi lệ vì Hiếu. Từ mai, Vân tiếp tục bước đi đơn độc trên con đường mà Vân chọn. Rồi chúng ta sẽ lại yêu, nhưng là yêu một người khác.”
Tạm biệt, mối tình đầu của tôi.

.
- Vân ngu. Mày nghĩ sao khi Hiếu muốn gặp lại mày?
Minh bất chợt hỏi vu vơ. Dòng suy nghĩ đang dần êm ả chạy trong đầu tôi, một lần nữa ngắt đoạn.
Chang Bim





0 nhận xét:

Đăng nhận xét