Truyện ngắn - Nỗi sợ hãi
Em là một cô gái bất cần! À, có thể nói rằng em-chẳng-phải-là-con-gái!
Mái tóc ngắn xõa bù xù, rối tung bung lên như một quả bóng. Quần áo bụi bặm, khuôn mặt không một chút son phấn. Chẳng sao cả, em sẽ mãi sống như thế này, vì điều đó khiến em thực sự cảm thấy thoải mái.
Nhưng anh, là người đã khiến em trở nên dịu dàng như một thiếu nữ.
Mỗi lần gặp anh, em đều lúng túng ngượng ngùng, không biết nói gì và cũng không biết phải làm sao.
Đôi bàn tay anh thật lớn và ấm áp, nhưng em đã kìm nén bản thân mình đừng có nắm lấy chúng.
Anh khiến em tự cảm thấy mình thật đặc biệt, Em muốn xinh đẹp và yêu kiều như những cô gái khác. Vì em yêu anh đấy! Thế nhưng, em phải im lặng và sẽ không để lộ cản xúc này cho anh biết đâu!
Chẳng hiểu vì sao nữa anh ạ! Lý trí lại kéo em lại rồi, em tiếp tục khoác trên mình lớp gai nhọn, giống như một con nhím. Em sợ phải yêu thêm một lần nữa!
Vì sao ư? Anh biết không, có ai đảm bảo rằng, nếu em yêu thêm lần nữa sẽ an toàn? Hay lại là những tổn thương, để rồi trái tim này nhói đau đến chết...
Em không muốn như thế anh à...
Vì sao ư? Anh biết không, có ai đảm bảo rằng, nếu em yêu thêm lần nữa sẽ an toàn? Hay lại là những tổn thương, để rồi trái tim này nhói đau đến chết...
Em không muốn như thế anh à...
Từ xưa đến nay, em chưa từng ngại ngùng trước bất kỳ ai...Nhưng anh, là người khiến toàn thân em tê liệt. Và mỗi khi em cố lấy lại chính mình, thì trông chẳng khác gì một đứa thảm hại đang vùng vẫy cầu xin sự giúp đỡ.
Thật không công bằng!! Tại sao trong tình yêu, nỗi đau lại nhiều hơn hạnh phúc???
Em kiệt quệ vì nó!
Cảm giác khi trái tim này đập mạnh vì anh,thật tuyệt!! Nhưng cũng đau lắm...
Liệu anh có thấu??
Liệu anh có thể giúp em thoát khỏi nỗi sợ hãi này?
Liệu anh có thấu??
Liệu anh có thể giúp em thoát khỏi nỗi sợ hãi này?
Cảm xúc sẽ dần biết mất theo hơi thở từ trong lá phổi này trôi ra.
Nếu phải bùng cháy trong vô vọng, thà em cứ sống lạnh lùng đến hết đời còn hơn!
Không thể đỗ lỗi cho ai. Không phải lỗi của em, lại càng không phải là lỗi của anh, chàng trai ạ!
Nỗi sợ làm em ko dám tiếp tục tiến thêm bước nữa.
Anh là mặt trời, sáng trong và chói lóa, ấm áp và rực rỡ. Nhưng em rất sợ đến gần, vì biết đâu một ngày nào đó, con tim này sẽ cháy rụi trong thương đau bởi những tia nắng ấy.
Liệu anh có thấu??
Liệu anh có thể giúp em thoát khỏi nỗi sợ hãi này?
Anh là mặt trời, sáng trong và chói lóa, ấm áp và rực rỡ. Nhưng em rất sợ đến gần, vì biết đâu một ngày nào đó, con tim này sẽ cháy rụi trong thương đau bởi những tia nắng ấy.
Liệu anh có thấu??
Liệu anh có thể giúp em thoát khỏi nỗi sợ hãi này?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét